Tháng 10 về! Bỗng cảm thấy nhẹ nhàng và bình yên lạ thường trong tâm hồn. Ta dành cho nhau lời yêu thương và sự quan tâm. Ta tìm thấy sự yên ả trong tâm hồn giữa bộn bề ngổn ngang và vấn vương của cuộc sống, giữa những lo toan muộn phiền ta vẫn tìm thấy đâu đó chút thanh bình và nghỉ ngơi. Tháng 10 về mang theo bao cảm xúc khó tả bởi tháng có ngày chất chứa yêu thương, ngày 20 tháng 10-ngày tôn vinh phụ nữ Việt Nam.
Ai đó đã từng nói: “ Người phụ nữ được sinh ra từ cánh xương sườn của A-đam. Nơi gần cánh
tay để được che chở, nơi gần trái tim để được yêu thương”.
Rồi đến những câu ca dao đi qua lũy tre làng, thấm được trong từng
ngõ nhỏ của cuộc sống, những cánh cò bay lả lơi, nơi nuôi ta khôn lớn qua từng
năm tháng cũng thấm đượm hình ảnh của những người phụ nữ xưa – đau khổ, cay
đắng đến cùng cực nhưng cũng đẹp đẽ, cao quý đến vô ngần.
Có thể nói, ca dao đã làm tròn sứ mệnh của nó
trong việc lưu giữ những nỗi lòng của người phụ nữ bình dân xưa và mang đến cho
ta cái nhìn toàn diện về họ, trong khổ đau cũng như những vẻ đẹp tâm hồn ngời
sáng, thiện tâm, giàu đức hi sinh.
Trong nền văn học nói chung và trong những bài
ca dao xưa, hình ảnh của những người phụ nữ có lẽ đã là những hình ảnh không
thể quên và tiêu biểu cho một kiếp người trong xã hội. Họ phải chịu những định
kiến hà khắc trong xã hội, những tư tưởng mà tưởng chừng đơn giản nhưng chúng
lại giam hãm cả cuộc đời của người phụ nữ. Xã hội phong kiến phụ quyền tồn tại
hàng nghìn năm với những quan niệm bất công, khe khắt “tại gia tòng phụ, xuất
giá tòng phu, phu tử tòng tử”, quan niệm trọng nam khinh nữ “Nhất nam viết hữu,
thập nữ viết vô”, đã dành mọi ưu tiên, ưu đãi cho người đàn ông và đẩy người phụ
nữ xuống địa vị thấp kém nhất trong gia đình cũng như xã hội. Nỗi niềm ấy được
họ gửi gắm vào những câu ca dao than thân:
- “Thân em như tấm lụa đào
Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai”
-
“Thân em như hạt mưa sa
Hạt
vào đài các, hạt ra ruộng cày”
Người
phụ nữ không có quyền quyết định cuộc sống cho chính bản thân mình. Khi xuất
giá, theo quan niệm” cha mẹ đặt đâu con nằm đó” có những lúc chính những người
con gái ấy lại không thể biết ai mới là người mà mình sẽ chung sống suốt đời.
Thời kì phong kiến, không hiếm những người con gái không hề biết mặt chồng của
mình như thế nào chứ không nói đến được tìm hiểu về nhân phẩm, tính cách.
Bởi vì thế, họ luôn khóc thầm cho cuộc sống vợ chồng mà không tình yêu của
mình. Quan niệm “xuất giá tòng phu”, “lấy chồng làm ma
nhà chồng” đã khiến bao người phụ nữ xa quê phải ngậm ngùi nuốt đắng cay, thấm
thía nỗi buồn, nhớ khi nghĩ về quê mẹ:
- “Chiều chiều ra đứng bờ sông
Muốn về với mẹ mà không có đò”
- “Chiều chiều ra đứng ngõ sau
trông về quê mẹ ruột đau chín chiều”
Họ còn chịu thêm nỗi khổ của “cảnh chồng chung”. Xã hội phong kiến
cho phép “trai năm thê bảy thiếp, gái chính chuyên một chồng” đã gây ra bao
cảnh đau lòng. Nhân dân hướng về những người vợ lẽ - những người chịu nhiều
thua thiệt hơn cả để cảm thông, để lắng nghe những tiếng giãi bày xót xa, cay
đắng:
- “Lấy chồng làm lẽ khổ thay
Đi cấy đi cày chị chẳng kể công
Tối tối chị giữ mất chồng
Chị cho manh chiếu, nằm không chuồng bò...”
- “Thân em làm lẽ chẳng nề
Có như chính thất, ngồi lê giữa đường”
Khao khát của người phụ nữ ở đây không phải là
cái khao khát mang tính chất bản năng thuần tuý mà là những khát khao hạnh phúc
chính đáng nhất của một con người. Vì thế họ đã nhắn nhủ nhau:
- “Đói lòng ăn nắm lá sung
Chồng một thì lấy, chồng chung thì đừng”
-
“Chồng con là cái nợ nần
Thà rằng ở vậy nuôi thân béo mầm”.
Nhưng dù sống trong bất hạnh, tâm hồn người phụ
nữ vẫn sáng lên lấp lánh ánh sáng của trái tim đôn hậu, cao thượng, vị tha. Từ
trong khổ đau, bất hạnh, từ trong tiếng hát than thân đầy tủi cực, tâm hồn trung
hậu, đẹp đẽ, thuỷ chung của người phụ nữ vẫn vươn lên, toả sáng khiến cho tiếng
hát than thân kia không mang vẻ bi luỵ mà vẫn toả sáng, ấm áp tình đời, tình
người. Ca dao đã phản ánh đầy đủ những vẻ đẹp đó của họ - những con người thuỷ
chung son sắt, giàu nghĩa tình.
Quên đi
những nhọc nhằn, vất vả của cuộc sống lao động, những người phụ nữ bình dân ấy
cũng có những phút giây sống cho cảm xúc riêng tư, cũng trải qua các cung bậc
nhớ nhung của một trái tim mới yêu:
- “Gió sao gió mát sau lưng
Dạ sao dạ nhớ người dưng thế này”
- “Nhớ ai bổi hổi bồi hồi
Như đứng đống lửa như ngồi đống than”
Có cô gái thì hồn nhiên, tinh nghịch.
Ước gì sông rộng một gang
Bắc cầu dải yếm cho chàng sang chơi”
Cũng có khi thật tế nhị, ý tứ, nết na:
“Sáng ngày tôi đi hái dâu
Gặp hai anh ấy ngồi câu thạch bàn
Hai anh đứng dậy hỏi han
Hỏi rằng cô ấy vội vàng đi đâu
Thưa rằng tôi đi hái dâu
Hai anh mở túi đưa trầu mời ăn
Thưa rằng bác mẹ tôi răn
Làm thân con gái chớ ăn trầu người”
Họ biết đề cao tình yêu thương, lòng chung thuỷ:
- “Trăng tròn chỉ một đêm rằm
Tình duyên chỉ hẹn một lần mà thôi”
- “Muối ba năm muối đang còn mặn
Gừng chín tháng gừng hãy còn cay
Đạo cương thường chớ đổi đừng thay
Dẫu có làm nên danh vọng hay rủi có ăn mày ta
cũng theo nhau”
Sống với chồng họ hết lòng chăm lo cho chồng, cho con và gia đình
chồng.
Lấy chồng từ thuở mười ba,
Đến khi mười tám thiếp đà năm con.
Ra đường người tưởng còn son,
Về nhà thiếp đã năm con với chàng.
Cho dù cha mẹ anh em nhà chồng có phụ rẫy, họ cũng phải vì chồng
vì con mà cam chịu.
Bởi vì con heo nên phải đèo khúc chuối,
Bởi vì con muỗi nên phải thả màn loan.
Bởi vì chàng nên thiếp phải chịu đòn oan,
Phụ mẫu nhà đay nghiến, thế gian chê cười.
Nhưng rồi thì “năm tháng trôi đi lòng người thay đổi”, đến cả
người chồng mình chăm sóc yêu thương cũng thay dạ đổi lòng.
Ngày xưa anh bủng anh xanh,
Tay tôi nâng chén thuốc, tay tôi đèo múi chanh.
Bây giờ anh khỏi anh lành,
Anh mê nhan sắc, anh tình phụ tôi.
Nhưng
vì con cái họ lại một lần nữa cam chịu hẩm hiu.
Chàng ơi phụ thiếp làm chi,
Thiếp như cơm nguội đỡ khi đói lòng.
Người phụ nữ đảm đang, vị tha, chung thuỷ đã thể hiện cảm nghĩ một
cách giản dị mà vẫn có sức cuốn hút lạ thường. Cả khi khó khăn họ vẫn nhẫn nại:
- “Chồng em áo rách em thương
Chồng người áo gấm, xông hương mặc người”
- “Râu tôm nấu với ruột bầu
Chồng chan vợ húp gật đầu khen ngon”
Chỉ những lời ca ngắn ngủi mà chất chứa trong đó
bao ý tình sâu xa. Đó là lời nhắn nhủ của những người phụ nữ trọn nghĩa vẹn
tình. Dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, họ vẫn đồng cam cộng khổ cùng chồng, xây
dựng một gia đình đầm ấm yên vui.
Ở thời nào cũng vậy, vẻ đẹp của người phụ nữ như
một hằng số, bất biến ngàn đời. Đó là sự nhẫn nại, cam chịu, là sự thuỷ chung
son sắt. Dù bao khổ đau, bất hạnh vẫn không thể vùi lấp được những vẻ đẹp
đó. Văn học, nghệ thuật ngày nay cũng rất chú ý đến việc lưu giữ những vẻ
đẹp của người phụ nữ. Nhưng những làn điệu dân ca từ thuở sơ khai vẫn chính là
kho tàng vô giá lưu giữ trọn vẹn nhất về những con người kì lạ ấy: càng trong
đau khổ lại càng ngời sáng, thanh cao.
Sẽ còn mãi lắng đọng trong tâm hồn những người
dân đất Việt hình ảnh những người phụ nữ sáng lấp lánh trong những câu ca dao
tự ngàn xưa. Bởi vậy, hình ảnh người phụ nữ Việt Nam là hình ảnh đẹp nhất
trong suy nghĩ của mỗi con người bây giờ và mãi mãi về sau.